Đây không còn là “phép thử”, đây là sự thật , một sự thật đau đớn nghiệt ngã như đã từng xẩy ra trên đồi Gôn-Gô-tha hơn 2000 năm trước. Thập giá đã được dựng lên trên tu viện Camelô! cái còn lại là Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, toà Tổng Giám Mục Hà Nội, cách riêng cho Đức Cha Phê-rô Nguyễn Văn Nhơn và… tất cả Giáo dân giáo phận Hà Nội có chấp nhận bước lên theo Thầy Chí Thánh?
Sự kiện giới chức Hà Nội cho phá dỡ Tu viện kín Camelô, số 72 Nguyễn Thái Học Hà Nội, một tài sản lớn của Giáo Hội Công Giáo Việt Nam, một nét đẹp cho một Hà Nội cổ kính. hài hoà, đa văn hoá, và vào cái thời điểm mà nhìn thoáng qua là không mấy logich cho lắm.
Diễn biến gần đây nhất tính từ sau Đại Hội Đảng Cộng Sản toàn quốc cho thấy một tình huống chính trị ngặt nghèo đang đè nặng lên cả chế độ độc tài đảng trị (Đảng lãnh đạo) mà bài giải chỉ còn duy nhất là một đáp án đó là dân chủ hoá xã hôi, đảm bảo công bằng xã hội từ đó mới có thể đoàn kết lại cái xã hội đang bị phân hoá, chĩa rẽ toàn diện và đã là cực điểm, hội đủ khả năng cho một “sụp đổ khủng khiếp” của chế độ theo cái cách đã diễn ra ở các nước A-rập, bắc phi. Nhất là lúc này đây, khi những nhát búa tham tàn đang đập nát những bức tường cổ kính của Tu viện Camelô trên đường Nguyễn Thái Học Hà Nội thì tiếng súng của của “anh cả đỏ” đã nổ ngay trên biển nước Việt, xua đuổi những ngư dân Việt sinh ra, lớn lên, yêu biển và sống bằng biển… chỉ cần một tiếng súng đáp trả là cả nước sẽ ở bên miệng hố chiến tranh theo kịch bản của giới lãnh đạo Trung Quốc…
Thế thì một chính sách thật sự đoàn kết mọi thành phần xã hội dưới ngọn cờ dân tộc sẽ là vũ khí, sẽ là thưọng sách, sẽ là sức mạnh, là đề kháng, là đáp trả mạnh hơn bất cứ tầu ngầm ki-lô, máy bay su 30, 31… gì đó, hoá giải mọi âm mưu, mọi ý đồ, mọi kịch bản của “Anh cả đỏ” đểu cáng này.
Sự kiện giới chức Hà Nội cho phá dỡ Tu viện kín Camelô, số 72 Nguyễn Thái Học Hà Nội đúng là thoáng nhìn thì không mấy lôgich cho lắm trong bối cảnh lúc này, nhưng không phải là nằm ngoài phán đoán của chúng tôi khi đặt sự kiện trong những tính toán tham lam, thiển cận của của giới chức Cộng Sản Hà Nội.
Trong bài cuộc thương khó bắt đầu cách đây 2 năm (năm 2009) trong cuộc đối đầu “bất bạo động” của Giáo dân Hà Nội với bạo lực của cả “hệ thống chính trị” ngăn chặn việc “biến” những phần đất thánh thiêng của Giáo Hội ở Toà Khâm Sứ, Thái Hà trở thành tài sản riêng của “ tư bản đỏ” và khi tưởng như giới cầm quyền Hà Nội đã phải nhận lấy thất bại, dùng hết nỗ lưc tạo ra hai công viên, chúng tôi đã nhận định “những khoản tiền “bôi trơn”, lợi nhuận khổng lồ bị tuật khỏi tay, tư tưởng tiền là trên hết, tiền là cứu cánh, chính quyền và các “nhóm lợi ích” không dễ từ bỏ… Nỗi sầu “vong thổ”, khát vọng công lý sự thật còn nguyên, ngày một mãnh liệt hơn trong lòng từng người công giáo.Mâu thuẫn đã không giải quyết chỉ ngày một căng lên theo cấp số nhân, tiến tới đỉnh điểm buộc phải giải quyết triệt để. Liệu có con đường nào khác hơn cho người công giáo nếu không phải là tiếp tục dấn thân đi cho tới cùng con đường công lý sự thật “?
Một dải dài các sự kiện liên tiếp nối nhau đi qua một Năm Thánh không bao giờ phai mờ trong ký ức những người Công Giáo Việt Nam: giáo dân, linh mục bị đánh đập tàn nhẫn ở Tam Toà, cưỡng chiếm trường học giáo lý ở Loan Lý, hạ bệ tượng Đức Mẹ ở Bầu Sen… đập nát Thánh Giá ở Đồng Chiêm…và cuộc lưu đày trên quê hương Của Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt, linh hồn của cuộc thương khó…rồi ở Cồn Dầu, cả một Giáo xứ lâu đời đang từng bước bị xoá trắng, giáo dân bị đánh chết, bị giam cầm, bị khủng bố khiến hàng chục người phải tỵ nạn nơi đất khách quê người…giờ đây là những vụ việc nhà đất của Dòng Thánh Phaolo tại Hà Nội (trong đó là tu viện Camelô đang bị đập bỏ), khu nhà thờ xứ Bình Triệu đã bị san phẳng hay khu nhà đất của Dòng Chúa Cứu Thế tại Đà Lạt… sẽ mất đi vĩnh viễn.
Thế thì đây không còn là “phép thử”, cũng chẳng là “cái bẫy” nào hết mà là bước tiếp theo có tính chiến lược của chính sách tôn giáo nghiệt ngã, khốn nạn bậc nhất của một thể chế độc tài Cộng Sản: biến các tôn giáo thành vật cảnh trang trí cho chế độ, biến các lãnh đạo tôn giáo thành cán bộ của Đảng, biến các hoạt động công ích, tôn giáo thuần tuý thành “nhiệm vụ chính trị” (thống trị nhân dân) do Đảng giao phó… đích thị đây là một cuộc cướp “nóng” mang đậm dấu ấn Cộng Sản, và một lần nữa Giáo Hội Công Giáo lại trở thành con dê tế thần…
Nhưng nhìn vào thời điểm và kiểu cách hành xử trong việc phá dỡ Tu viện kín Camelô người ta nhận thấy tính quỷ quyệt của giới cầm quyền Hà Nội đã ở mức bậc thầy.… Đập bỏ một công trình tôn giáo cổ kính, dấu ấn văn hoá của một thời, dựng lên trên đó một khu nhà cao tầng, có phải họ đã dẫm đạp lên chủ trương di dời các bệnh viện lớn ra khỏi trung tâm Thành Phố, hay việc bảo tồn các công trìn văn hoá, di tích hay phố cổ… của chính họ?
Đúng là giới chức Hà Nội đã và đang dẫm đạp lên các chủ trương của chính họ nhằm một mục đích lớn hơn cả những chủ trương ấy là “bóp chết công giáo” (phát ngôn của Bí Thư Thành Uỷ Hà Nội Phạm Quang Nghị trong một hội nghị năm 2009).
Nhớ lại cuộc “đối đàu bất bạo động” đòi công lý sự thật của Giáo dân Hà Nội, Thái Hà cách đây 2 năm, người ta thấy nó bắt đầu từ “đất” (và bị che lấp bởi “đất”)… Nhưng với bản chất là đòi công lý sự thật, người Công Giáo đã hoà mình, đã đồng hành dân tộc … với những vấn nạn chung của quốc gia dân tộc dưới chế độ độc tài Đảng trị (Đảng lãnh đạo). Người Công Giáo đã tích cực vào cuộc chống bất công xã hội… cụ thể là chống khai thác Bô-xít Tây Nguyên… và lúc này đây cùng với dân oan, với trí thức tiến bộ…đứng về phía người người trí thức yêu nước Cù Huy Hà Vũ, cùng những người yêu nước khác hiện đang bị giam giữ bất công trong lao ngục… và có vẻ như họ đã sẵn sàng “xuống đường bất bạo động” phản đối Trung Quốc nay mai… Người Công Giáo Việt Nam với một tổ chức chặt chẽ, có truyền thống lâu đời, với một liên kết thánh thần, với những chủ chăn thật là đáng kính trọng như TGM Ngô Quang Kiệt, các linh mục tu sĩ DCCT Thái Hà …đã trở thành nguy hiểm cho chế độ.
Thế thì phá dỡ tu viện Camelô, đưa Công Giáo trở về với “tranh chấp đất đai”, cách ly họ với những vấn đề, những trào lưu lớn của đất nước của dân tộc là làm nhỏ, là giới hạn Giáo Hội trong những phạm vi cụ thể… là lôgic chính trong não bộ của giới chức Hà Nội .
Một vấn đề nữa chính là cơn “vật” tiền của cả tập đoàn “tài phiệt đỏ” đang lồng lộn trong bế tắc về kinh tế. Hai vùng đất lớn là Toà Khâm Sứ, Thái Hà tính theo giá trị mua bán hiện hành là lớn hơn cả cú vỡ nợ Vinasin. Một suy diễn đơn giản là: nếu Tu viện trở thành bệnh viện (phục vụ dân sinh) thì 2 công viên (vườn hoa công cộng) trở thành công trình “dân sinh” khác như nhà băng, siêu thị, khách sạn 5 sao, nhà công vụ…là dễ hơn nhiều. Hãy xem chủ trương bán đấu giá đất công thì rõ…và nếu tu viện Camelo biến thành khu nhà cao tầng và khi bệnh viện Sênh-pôn di rời ra ngoại thành thì hàng trăm ngàn m2 đất được bao quanh bởi các đường Trần Phú, Nguyễn Thái Học, Chu Văn An, hùng Vương sẽ được bán đấu giá, trở thành Ji-di-pi riêng của những nhà “tài phiệt đỏ”.
Hãy xem cách xử sự của giới chức Hà Nội với những khiếu nại quá đơn sơ từ Toà Tổng Giám Mục Hà Nội là thấy rõ sự thái độ, ngang ngược, trắng trợn của họ “Ngày 30/05/2011, Tòa Tổng Giám Mục Hà Nội cũng nhận được văn thư của UBND TP Hà Nội số 4055/UBND-TNMT, ký ngày 27/05/2011, gửi Thanh Tra Thành Phố và Ban Tôn Giáo Thành Phố, giao cho hai cơ quan này “kiểm tra đơn, có ý kiến đề xuất UBND Thành phố chỉ đạo xem xét, trả lời ông Phêrô Nguyễn Văn Nhơn và các Nữ tu Dòng Phaolô Hà Nội theo qui định của pháp luật.” tức là chỉ cần “ trả lời ông Phêrô Nguyễn Văn Nhơn và các Nữ tu Dòng Phaolô Hà Nội” Là đủ cho hành vi cướp đoạt tài sản không thể để mất của Giáo Hội Công Giáo Việt Nam.
Đây không còn là “phép thử”, đây là sự thật , một sự thật đau đớn nghiệt ngã như đã từng xẩy ra trên đồi Gôn-Gô-tha hơn 2000 năm trước. Thập giá đã được dựng lên trên tu viện Camelô! cái còn lại là Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, toà Tổng Giám Mục Hà Nội, cách riêng cho Đức Cha Phê-rô Nguyễn Văn Nhơn và… tất cả Giáo dân giáo phận Hà Nội có chấp nhận bước lên theo Thầy Chí Thánh?
Thế thì việc cấp bách nhất lúc này của Toà Giám Mục Hà Nội là ra văn bản yêu cầu đình chỉ việc đập phá tu viện, Tổ chức đoàn chuyên môn ghi chép, thiết lập hồ sơ đánh giá thực trạng. các ngày lễ của giáo phận Hà Nội đều tổ chức tại Tu viện Camelô…kêu gọi cầu nguyện tập thể, hiệp thông trong toàn quốc… tổ chức hội thảo mời các nhà văn hoá, các nhà Hà Nội học cùng tham dự với chủ đề “ gìn giữ, phát huy các giá trị văn hoá Ki-tô trên đất nước Việt Nam”, cấp tốc chuẩn bị kinh phí khôi phục lại nguyên trạng Tu viện Camelô và những cơ sở Công Giáo, Thánh Đường khác còn có thể..
Chúng tôi thiết nghĩ những biện pháp nêu trên không vượt khỏi khuân khổ pháp luật, không vượt khỏi các chuẩn mực đạo đức… mang đậm dấu ấn văn hoá Ki-tô là Cầu Nguyện…và không vượt khỏi khả năng của một Giáo Hộị tông truyền đã mấy trăm năm phát trên quê hương đất nước này.
Lựa chọn tối hậu là thuộc về Đức Cha Phêrô Nguyễn Văn Nhơn cùng tất cả linh mục tu sĩ và tòan thể giáo dân trong giáo phận. Không còn gì để “đối thoại” nữa rồi. không còn thể lùi hơn được nữa rồi… bước lên sẽ là trỗi dậy là phục sinh.
No comments:
Post a Comment