Nhìn AiCâp Mong ViệtNam

Wednesday, April 13, 2011

Nỗi đau đớn của cô gái tự rao bán mình

Khi không còn tiền để phục vụ cho những thú vui, cô gái này đã phải tự rao "bán mình" trên các trang web sex.

Sự đam mê thái quá với trò chơi "Võ lâm truyền kỳ" trên mạng Internet đã khiến cuộc đời cô gái Lương Thị Hường mới mười lăm tuổi trượt dài trong vũng lầy tăm tối. Học hành dang dở, trở thành một dân nghiền bay lắc. Và rồi khi không còn tiền để phục vụ cho những thú vui ấy, cô gái này đã phải tự rao "bán mình" trên các trang web sex.
Sinh ra và lớn lên ở Ba Vì, Hà Nội, cuộc sống của cô gái này cũng bình yên và êm ấm như ai. Nhà Hường có ba anh chị em, chỉ duy có cô là nữ. Vậy mà, ông trời dường như đã nặn nhầm giới tính cho cô gái này. Bởi lẽ trong khi anh trai và em trai của Hường đều là những người hiền lành, ngoan ngoãn thì chỉ có riêng cô vẫn khiến cha mẹ lo lắng vì: "Con bé này nó rạch giời rơi xuống".

Không giống với anh và em trai của mình, Hường ham chơi từ bé. Thế nên cô rất sợ mỗi khi bố mẹ đi họp phụ huynh cho mình. Kiểu gì sau mỗi lần họp ấy cô đều bị đánh. Thường thì lỗi của cô mắc phải luôn là ham chơi, bỏ học thường xuyên. Nó trầm trọng hơn kể từ khi mạng Internet về đến làng của cô.

Không hiểu sao Hường lại bập vào trò chơi online trên mạng và trở nên mê mẩn cái trò "Võ lâm truyền kỳ". Hầu hết thời gian đi học cô đốt vào trò chơi ảo này. Vì tiêu tốn nhiều tiền vào thú vui này nên cứ vài hôm cô lại phải nghĩ ra lý do thuyết phục để xin tiền bố mẹ. Nào là tiền học thêm, nào là quỹ lớp, rồi thầy ốm, bạn ốm… Đến lúc không thể thuyết phục được bố mẹ cho tiền vì những lý do mà mình đưa ra thì cô đi ăn trộm. Quỹ tiền nho nhỏ mà bố mẹ cô dành dụm để trong một cái hòm khóa chặt không hiểu vì sao cứ mất dần mất mòn. Cả những đồ đạc là vật dụng hàng ngày của gia đình cũng không cánh mà đi. Cô làm cho bố mẹ đau đầu vì cái thú đam mê trời đánh ấy.

Thời gian ngồi trước máy tính nhiều gấp nhiều lần thời gian cô đến trường. Thế nên nhà trường đã phải thông báo tình hình của cô về cho gia đình. Khi sự việc vỡ lở, không giấu cha mẹ được nữa, Hường đã tuyên bố với bố mẹ một câu xanh rờn: "Con sẽ bỏ học". Nói là làm, Hường bỏ học và dành toàn bộ thời gian vào việc đánh điện tử.

Giờ cô có quá nhiều thời gian để dành cho trò chơi ảo. Nhưng thời gian thì nhiều chỉ có tiền là có hạn. Cô bỏ quê lang thang lên thành phố, kết bạn với những kẻ bụi đời. Công việc của chúng chỉ là kiếm tiền rồi đốt đời mình trong những chuyến "bay lắc", đua xe. Cứ mỗi lần cắn thuốc, cô và những người bạn của mình lại một mạch thẳng tiến tuyến đường Hà Nội - Bãi Cháy. Và cô bảo một lần cô suýt bị chính những chiến hữu của mình lừa bán sang Trung Quốc, nhưng chính nhờ vào linh cảm và sự nhanh trí của mình nên cô đã thoát khỏi âm mưu ấy.

Lần đó cũng như nhiều lần khác sau khi "cắn" thuốc, nhóm của cô phi thẳng xuống Bãi Cháy thuê phòng nghỉ để lắc. Thường thì cả nhóm bốn người bọn cô chỉ thuê một phòng, vừa rẻ vừa tập trung mới vui. Nhưng lần ấy, mấy người bạn của cô lại đặt hẳn bốn phòng. Mỗi người một phòng tách biệt. Cô thấy điều này thật bất thường và đặt nghi vấn. Và chẳng mấy chốc nghi vấn của cô đã có câu trả lời khi vô tình cô ra khỏi phòng thì thấy nhóm trưởng của mình đang rì rầm trao đổi điều gì đó liên quan đến việc mua bán với một người Trung Quốc.

Người này nói tiếng Việt Nam lơ lớ nên cô nghe câu được câu chăng. Chỉ có tiếng người bạn của cô thì cô nghe rõ hơn bao giờ hết. Giờ thì cô hiểu vì sao họ cần thuê bốn phòng. Điều này sẽ khiến họ rút lui được bí mật khi đã nhận tiền của người Trung Quốc. Và nếu như không vô tình phát hiện ra thì hẳn chỉ ít phút sau thôi cô sẽ bị người ta đưa sang biên giới và trở thành hàng hóa để người ta kinh doanh. Đến giờ này cô vẫn thầm cảm ơn ông trời vì đã mách bảo cho cô biết để trốn thoát khỏi sự mua bán ấy.

May mắn thoát khỏi con đường đưa tới "địa ngục", nhưng sau khi hoảng hốt và thất vọng trên con đường từ Bãi Cháy trở về, cô gái trẻ vô tâm lại đâm đầu vào trò chơi "Võ lâm truyền kỳ" mà mình yêu thích. Say sưa với đâm chém, bán mua những trang phục của các nhân vật trong trò chơi nên chả mấy chốc cô quên đi nỗi đau mà mình suýt bị lừa bán. Nhưng số tiền cô có chả đáng bao nhiêu, chỉ chơi vài ngày là hết. Cô không biết mình giờ sẽ phải kiếm tiền cách nào để tồn tại và để nuôi mộng "Võ lâm".

Sau nhiều ngày trăn trở cô nghĩ ra một cách là tải những thông tin về bản thân mình như: chiều cao, cân nặng, số đo lên một số trang web sex và không quên để lại số điện thoại. Cách này của cô có hiệu quả tức thì, bởi chỉ chưa đến hai ngày sau cô nhận được một cuộc điện thoại từ một gã trai nói muốn mua cái thứ mà cô đang rao bán. Hình thức "mua bán" là hẹn nhau tới một nhà nghỉ đã thỏa thuận trước. Cô đến đó và đợi khách.

Cô thấy cách này vô cùng tiện, bởi lẽ cô sẽ không cần phải qua trung gian, cũng không cần bảo kê. Khách trả chừng nào tiền cô sẽ được nhét vào hầu bao đủ chừng ấy. Tôi hỏi có bỡ ngỡ trong lần đầu tiên "mua bán" không, cô hồn nhiên trả lời: "Đấy đâu phải là lần đầu tiên em làm chuyện đó. Hồi đang học cấp hai em đã có bạn trai và cũng đã làm điều đó". Thấy cách thức kiếm tiền của mình vừa đơn giản lại đem lại hiệu quả cao nên cô quyết định coi đây chính là nghề kiếm cơm của mình.

Tiền kiếm được từ việc kinh doanh thân xác chính mình cô đều đốt vào các phi vụ bay, lắc và điện tử, mà chủ yếu vẫn là điện tử. Mặc dù là con gái nhưng cô bị cái trò Võ lâm mê hoặc tới điên dại. Nếu còn tiền cô có thể ngồi một mạch hai ba ngày liền. Đói, cô gọi cơm hộp hoặc bánh mỳ. Khát, đã có một chai nước to để sẵn bên cạnh. Và buồn ngủ, cô sẵn sàng gục luôn xuống bàn trong quán Internet. Đến ông chủ quán cũng phải lắc đầu trước độ lì ghê gớm của một "chiến binh" là cô.

Cứ mỗi khi bước vào "cuộc chiến võ lâm" cô tắt điện thoại để được tập trung cao nhất. Hết tiền, cô mở máy rồi chờ đợi những cuộc giao dịch mới. Kể từ khi bỏ nhà ra đi, cô chưa từng thuê một căn phòng nào để ở cố định. Chỗ trú chân của cô thường vẫn là những nhà nghỉ. Chỉ đơn giản cô muốn sau những giờ phút chiến đấu căng thẳng cô phải được đến một nơi nào tiện nghi để tâm hồn thoải mái, sớm lấy lại những năng lượng đã mất đi.

Mải miết chạy theo những thú chơi ngông cuồng của tuổi trẻ, cô đâu biết rằng ở nhà, bố mẹ và anh trai cô như những kẻ mất hồn vì sự bỏ nhà ra đi của đứa con khờ dại. Cha cô điêu đứng và suy sụp. Mẹ cô khóc cạn khô dòng lệ. Hằng đêm bà vẫn thỉnh chuông gõ mõ để nguyện cầu đứa con bé bỏng đừng gặp phải chuyện gì bất trắc, giờ không biết trôi dạt phương nào. Bao nhiêu lần mẹ cô tự nhủ lòng thôi không đau đớn vì đứa con gái hư hỏng nữa. Nhưng tức thì nghĩ vậy thôi chứ dù gì bà cũng đứt ruột đẻ ra nó nên nó có hư, có mất dạy bà vẫn không thể bỏ nó được.

Rồi đến một hôm, mẹ cô không biết nên khóc hay cười khi nghe tin về cô. Thở phào vì cô vẫn tồn tại nhưng đau lòng xiết bao khi biết tin cô cũng chính là lúc người ta đi xác nhận để hoàn thiện hồ sơ đưa cô vào trại giáo dục...

Một tuần sau khi cô bước chân vào trại, bố mẹ và anh trai cô vào thăm. Họ gặp nhau và khóc. Bố mẹ thì khóc vì thương đứa con bé bỏng dại khờ. Còn cô khóc vì hối hận dâng trào. Cô biết mình đã gây tổn thương quá nhiều cho những người thân yêu. Vì cô mà họ phải chịu con mắt khinh bỉ của người đời. Nhưng nước mắt chảy xuôi, bố mẹ cô vẫn luôn sẵn lòng dang rộng đôi bàn tay đón cô trở về để làm lại từ đầu.

Những tháng ngày sống trong trại cô thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều. Có lẽ chính vì sự lớn lên ấy mà biết bao đêm cô dằn vặt, đau đớn tiếc nuối những tháng ngày được cắp sách tới trường. Cô cứ ước một ngày nào đó khi bước chân ra khỏi nơi đây, cô sẽ lại được đi học. Hy vọng những bài giảng về đạo đức, những kiến thức về xã hội sẽ thay thế những trận quyết chiến trong "Võ lâm truyền kỳ" để giúp cô làm lại từ đầu.

Theo Cảnh sát toàn cầu

No comments:

Post a Comment