LĂNG CÔ, HUẾ - Hàu là món đặc sản, vừa bổ, mát, thơm ngon lại vừa rẻ tiền. Nhưng cái nghề nuôi hàu lại mang một hệ lụy tổ tông nào đó khó nói. Nó luôn làm cho người kiếm sống bằng nó phải khắc khổ, chịu đựng, chờ đợi và thấp thỏm trên mọi nghĩa!
Trong ký ức người dân thôn Loan Lý (thị trấn Lăng Cô, tỉnh Thừa Thiên Huế) từ những năm đầu của thế kỉ mười bốn, cha ông của họ đã vào đây, giữa mảnh đất hoang vu, đầm và đầm, mênh mông là nước, xa xa ngọn Hải Vân mây bạc, bốn mùa nắng gió.
Cuộc sống của những cư dân Việt “đầu tiên” ở đây không có gì ngoài đầm, biển và nỗi nhớ cố hương. Biển gợi nhắc nỗi buồn kim cổ, và biển cũng mang tặng những món quà bao dung, cưu mang những thân phận nhỏ nhoi, lạc lõng...
Ðâu đó giữa con sóng bạc, đâu đó giữa mây chiều Hải Vân, giăng mắc những dấu ấn, ký ức tổ tông của họ. Ðể mỗi khi nhìn về chân trời, mỗi khi nghe gió mùa về, dân làng lại man man nhớ xa xôi, họ lại mang rớ, mang lưới, và không quên mang những chiếc vỏ lốp xe cũ kĩ ra đầm.
Ðể làm gì? Ðể móc những chiếc lốp xe ấy vào một thanh tre, rồi đóng những chiếc cọc xuống lòng đầm, treo thanh tre nằm ngang, những chiếc lốp xe nằm sâu cách mặt nước chừng 10 phân và chờ đợi ngày này năm sau!
Ðầm Lập An, một cái đầm rộng nằm chiếm gần hết thôn Loan Lý, với diện tích xấp xỉ một ngàn hecta, phía Bắc giáp triền cát, phía Nam giáp Hải Vân, phía Tây giáp dãy Trường Sơn và phía Ðông giáp biển. Trời về chiều, đi qua đoạn quốc lộ 1A cũ, nhìn những ngôi nhà lẻ loi ven đường, nhìn đồi cát rồi lại nhìn ra biển, không có gì khác ngoài cảm giác hiu quạnh, lạnh lùng.
Ðời sống của người dân ở đây cũng chật vật, chẳng có ruộng để trồng lúa, chẳng có phố xá để buôn bán, chẳng có tàu thuyền để ra khơi, dường như cái nghèo tiền định cứ vận vào họ, dường như cái nghèo thấm tận máu thịt, toát ra thành tiếng thở nặng nhọc. Kiếm sống, chẳng có gì khác ngoài giăng lưới trên đầm, lên rừng đốn củi, dường như là để qua ngày đoạn tháng thì đúng hơn.
Tôi còn nhớ năm ngoái, sau chuyến đi Quảng Bình để theo dõi thông tin về hậu quả trận lụt kinh hoàng, khi trở về, đến Loan Lý, tôi dừng xe ngồi nghỉ xả hơi và không khỏi bồi hồi. Người dân ở đây chẳng biết làm gì trong mùa mưa bão. Những nhà khá giả (thường là dân kinh doanh ở nơi khác đến) thì mở quán ăn đường dài, đàn bà, đàn ông cứ ra đường đứng huơ nón, vẫy tay chào mời từng chiếc xe đi qua, được chăng hay chớ.
Còn lại phần lớn đi rừng kiếm củi, mấy đứa nhỏ thì ra trạm trung chuyển hầm Hải Vân đứng bán vé số, bán bánh ướt, thậm chí có đứa xin ăn.
Trong ký ức người dân thôn Loan Lý (thị trấn Lăng Cô, tỉnh Thừa Thiên Huế) từ những năm đầu của thế kỉ mười bốn, cha ông của họ đã vào đây, giữa mảnh đất hoang vu, đầm và đầm, mênh mông là nước, xa xa ngọn Hải Vân mây bạc, bốn mùa nắng gió.
Cuộc sống của những cư dân Việt “đầu tiên” ở đây không có gì ngoài đầm, biển và nỗi nhớ cố hương. Biển gợi nhắc nỗi buồn kim cổ, và biển cũng mang tặng những món quà bao dung, cưu mang những thân phận nhỏ nhoi, lạc lõng...
Ðâu đó giữa con sóng bạc, đâu đó giữa mây chiều Hải Vân, giăng mắc những dấu ấn, ký ức tổ tông của họ. Ðể mỗi khi nhìn về chân trời, mỗi khi nghe gió mùa về, dân làng lại man man nhớ xa xôi, họ lại mang rớ, mang lưới, và không quên mang những chiếc vỏ lốp xe cũ kĩ ra đầm.
Ðể làm gì? Ðể móc những chiếc lốp xe ấy vào một thanh tre, rồi đóng những chiếc cọc xuống lòng đầm, treo thanh tre nằm ngang, những chiếc lốp xe nằm sâu cách mặt nước chừng 10 phân và chờ đợi ngày này năm sau!
Ðầm Lập An, một cái đầm rộng nằm chiếm gần hết thôn Loan Lý, với diện tích xấp xỉ một ngàn hecta, phía Bắc giáp triền cát, phía Nam giáp Hải Vân, phía Tây giáp dãy Trường Sơn và phía Ðông giáp biển. Trời về chiều, đi qua đoạn quốc lộ 1A cũ, nhìn những ngôi nhà lẻ loi ven đường, nhìn đồi cát rồi lại nhìn ra biển, không có gì khác ngoài cảm giác hiu quạnh, lạnh lùng.
Ðời sống của người dân ở đây cũng chật vật, chẳng có ruộng để trồng lúa, chẳng có phố xá để buôn bán, chẳng có tàu thuyền để ra khơi, dường như cái nghèo tiền định cứ vận vào họ, dường như cái nghèo thấm tận máu thịt, toát ra thành tiếng thở nặng nhọc. Kiếm sống, chẳng có gì khác ngoài giăng lưới trên đầm, lên rừng đốn củi, dường như là để qua ngày đoạn tháng thì đúng hơn.
Tôi còn nhớ năm ngoái, sau chuyến đi Quảng Bình để theo dõi thông tin về hậu quả trận lụt kinh hoàng, khi trở về, đến Loan Lý, tôi dừng xe ngồi nghỉ xả hơi và không khỏi bồi hồi. Người dân ở đây chẳng biết làm gì trong mùa mưa bão. Những nhà khá giả (thường là dân kinh doanh ở nơi khác đến) thì mở quán ăn đường dài, đàn bà, đàn ông cứ ra đường đứng huơ nón, vẫy tay chào mời từng chiếc xe đi qua, được chăng hay chớ.
Còn lại phần lớn đi rừng kiếm củi, mấy đứa nhỏ thì ra trạm trung chuyển hầm Hải Vân đứng bán vé số, bán bánh ướt, thậm chí có đứa xin ăn.
No comments:
Post a Comment