Nhìn AiCâp Mong ViệtNam

Wednesday, December 1, 2010

Tìm thấy thiếu nữ mất tích nhờ VietNamNet

 Thiếu nữ câm điếc bị mất tích gần hai năm đã được tìm thấy nhờ… hai bài báo đăng trên VietNamNet.

Tìm được nhờ… 2 bài báo

Thiếu nữ câm điếc Nguyễn Thị Nhung (thị trấn Thanh Hà, huyện Lạc Thủy, tỉnh Hòa Bình) bị mất tích gần hai năm trời đã được tìm thấy vào ngày 01/12/2010 sau khi VietNamNet đăng tải thông tin được đúng 1 tuần.

Sự bất ngờ và may mắn này đã đến với gia đình ông Nguyễn Ngọc Quang và bà Nguyễn Thị Hồng.
 Trước đó, buổi chiều ngày 30/11, anh Lê Ngọc Bản (Phó Chủ tịch UBND thị trấn Thanh Hà) nhận được một số điện thoại lạ.

Qua điện thoại, một thanh niên tên Hùng cho biết là cán bộ thuộc Trung tâm Bảo trợ Xã hội 4 (Trung tâm 4) tại Ba Vì (Hà Nội). Năm 2009, Trung tâm 4 đã tiếp nhận một cháu gái bị câm điếc có tên Nguyễn Thị Nhung, sinh năm 1990 và không rõ địa chỉ quê quán vì cháu Nhung không biết.

Nhung chỉ biết viết duy nhất họ tên của mình. Sau một thời gian sống tại Trung tâm 4, thấy Nhung khỏe mạnh, xinh xắn, có khả năng tiếp thu và nhận thức, trung tâm đã gửi cháu xuống trường Trung cấp Kinh tế Du lịch Hoa Sữa (huyện Thanh Trì – Hà Nội).

Khi đọc bài viết trên VietNamNet ngày 25/11/2010, có cả ảnh của cháu Nhung, anh Hùng nhận diện và mới biết địa chỉ, quê quán cũng như hoàn cảnh gia đình nhà Nhung.

Ngay sau khi nhận được thông tin từ anh Hùng, anh Bản đã ngay lập tức thông tin cho gia đình Nhung. Sáng ngày 1/12, gia đình em đã tổ chức lên Thanh Trì theo địa chỉ anh Hùng cung cấp để nhận diện con gái mình.

Kết thúc có hậu của “cổ tích thế kỷ 21”

Sáng 1/12, Trung tá Lê Hồng Văn cùng hai cán bộ, chiến sỹ thuộc Công an huyện Lạc Thủy (Hòa Bình) cũng đã xuống Trường Trung cấp Kinh tế Du lịch Hoa Sữa để xác minh hồ sơ của cháu Nguyễn Thị Nhung.

Đầu giờ chiều cùng ngày, bố mẹ Nhung cùng một số cô bác họ hàng đã thuê hẳn một chiếc xe từ Lạc Thủy xuống gặp con.Những người xung quanh đã không cầm được nước mắt khi chứng kiến cuộc hội ngộ của thiếu nữ câm điếc sau gần hai năm lưu lạc gia đình.

Bên ngoài, cháu Nhung xinh đẹp hơn cả tưởng tượng. Cô bé câm điếc chăn bò ngày nào sau hơn một năm được ăn học tại trường Trung cấp Kinh tế Du lịch Hoa Sữa đã vụt lớn phổng phao như một đóa hoa rừng.

Mẹ của Nhung, bà Nguyễn Thị Hồng không nén được xúc động, ôm con òa khóc. Bao thương nhớ, lo lắng sau gần hai năm kể từ khi con gái bị mất tích, vỡ òa trong những giọt nước mắt mừng tủi.

Trong thâm tâm, sau bao ngày bỏ công sức, tiền của đi tìm con mà vẫn vô vọng, đã có lần bà Hồng từng nghĩ đến tình huống xấu, rằng cháu Nhung bị kẻ xấu bắt cóc, hãm hại bán sang Trung Quốc hoặc đưa vào “động”.

Bà không ngờ lại được gặp con, càng không thể tưởng tượng con mình đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp nhường ấy.
 Khu nội trú dành cho các em khuyết tật, các thầy cô giáo, bạn bè của Nhung, khi được hỏi đều có một câu trả lời giống nhau: Nhung xinh nhất trường!

Chứng kiến cảnh hội ngộ của hai mẹ con, Nhung không nói được, chỉ ú ớ trong cổ họng, và nước mắt tuôn lã chã, ông Quang, bố Nhung len lén quay mặt đi gạt nước mắt…

Hành trình mất tích của cháu Nhung được những cá nhân và tổ chức liên quan kể lại: 16h30 ngày 25/3/2009, công an xã Tứ Hiệp (huyện Thanh Trì) đã bắt gặp một cô gái câm điếc, tuổi chừng 18 – 20 đang đi lang thang và đưa về trụ sở UBND xã. Tại đây, công an xã Tứ Hiệp đã lập biên bản, hồ sơ về trường hợp cháu Nhung.

Song, vì không biết được địa chỉ, quê quán của em, công an xã Tứ Hiệp đã đưa Nhung về Trung tâm Bảo trợ Xã hội 1 (Sở LĐTBXH Hà Nội) nuôi dưỡng. Sau 20 ngày, Trung tâm 1 đã chuyển giao em Nhung cho Trung tâm 4 vào ngày 14/4/2009.

Tại đây, thấy Nhung khỏe mạnh, xinh xắn, nhận thức tốt, các cán bộ Trung tâm 4 đã chuyển Nhung lên trường Hoa Sữa. Cán bộ, giáo viên trường Hoa Sữa đã cưu mang em và cho Nhung học nghề may.Trước khi bố mẹ Nhung chưa đến, chúng tôi đã cho em xem ảnh chụp bố mẹ, chị gái…, thiếu nữ xinh đẹp òa khóc nức nở. Nhờ người ra dấu nói chuyện với Nhung rằng bố mẹ đang trên đường đến đón, Nhung càng khóc dữ hơn. Tuy không nói được, nhưng niềm hạnh phúc, mừng vui vì tìm được người nhà của em vẫn lấp lánh trong ánh mắt.

Trước sự chứng kiến của đông đảo mọi người, gồm đại diện công an huyện Lạc Thủy (Hòa Bình), UBND thị trấn Thanh Hà, lãnh đạo trường Trung cấp Kinh tế Du lịch Hoa Sữa…, bố mẹ Nhung xúc động chỉ biết nói lời cảm ơn các trung tâm nhân đạo đã cưu mang con gái mình trong thời gian qua.

Mừng nhất, ấy là từ khi bị lạc nhà, thiếu nữ xinh đẹp này đã được các Trung tâm Bảo trợ xã hội nuôi dưỡng, sau đó được trường Hoa Sữa tiếp nhận cưu mang, được học nghề… Em vẫn còn lành lặn, khỏe mạnh và an toàn. Chị Phạm Thị Sang, giáo viên chủ nhiệm của lớp học nghề may nơi Nhung đang theo học cho biết: đây là trường hợp đầu tiên xảy ra tại trường Hoa Sữa, gia đình tìm lại được con bị lưu lạc sau ngần ấy thời gian, nhất là rơi vào trường hợp oái oăm như Nhung.

Nguyện vọng tha thiết của bố mẹ Nhung, ấy là xin phép nhà trường được đón con về nhà khoảng chục ngày, sau đó sẽ tiếp tục đưa Nhung xuống trường học nghề.

Các giáo viên trường Hoa Sữa cũng đồng ý tiếp nhận cả cháu Nguyễn Thị Hiền, chị gái Nhung, cũng bị câm điếc xuống trường Hoa Sữa để dạy nghề. “Đưa cả hai cháu xuống để có chị có em, nhưng quan trọng nhất là cho các cháu một cái nghề mưu sinh, tự nuôi được bản thân sau này khi bố mẹ không còn…” – chị Sang tâm sự.

Tìm được con gái câm điếc bị mất tích sau gần hai năm trời không chỉ là niềm hạnh phúc của gia đình ông Quang, mà cơ quan công an huyện Lạc Thủy cũng… thở phào vì “cởi bỏ” được gánh nặng.

“Gần hai năm trời anh em vất vả xuôi ngược Bắc – Nam lần tìm manh mối cháu Nhung mà vẫn biệt tăm. Đó là chưa kể, người mẹ đau khổ vì mất con, sau khi nghi ngờ bao người dụ dỗ con mình rồi bắt cóc, đã quay sang nghi ngờ cả… công an huyện Lạc Thủy bao che cho các đối tượng mà bà nghi ngờ là bắt cóc con mình. Chính bà Hồng cũng đã viết đơn tố cáo Công an huyện Lạc Thủy… thiếu trách nhiệm và bao che kẻ phạm tội!!!” – trung tá Lê Hồng Văn kể chuyện.

Những “lùm xùm” không đáng có cũng sẽ được sớm giải quyết, bà Hồng cho biết sẽ lên Công an huyện để xin lỗi vì đã viết đơn tố cáo khi sự việc chưa rõ ràng.

Điều quan trọng nhất, “nghi án thiếu nữ câm mất tích” đã có lời giải, và là câu chuyện bất ngờ, hy hữu như chuyện cổ tích của thế kỷ 21.

No comments:

Post a Comment