Những ngày vừa qua, tôi đọc tin tức về Giáo phận Kontum rất nhiều, cách đặc biệt bị ấn tượng bởi hai bài viết về Giám mục Kon Tum “Giám mục nhặt rác” và “Giám mục bụi bờ”, tôi rất thán phục về con người của Ngài. Và với sự thán phục Vị Chủ chăn Giáo phận, được biết Ngài sẽ đi dâng lễ Giáng Sinh ở các nơi Ngài đã đề cập trong Thư Mục Vụ Giáng Sinh 2010, tôi dò hỏi vài người bạn và được biết Ngài cũng mời gọi những ai muốn tham gia chuyến đi này thì đi dự lễ với Ngài. Tôi xin đăng ký đi theo một người bạn.
Tới ngày đi, đoàn chúng tôi cùng Đức Giám mục trên 3 chiếc ôtô 7 chỗ đi thăm chính quyền trước, sau đó mới dâng lễ như lịch trình. Thánh lễ tại các điểm này thật hoang dã và ấm cúng, 4 điểm đến dâng lễ thì có 1 điểm không được sự đồng ý của chính quyền, nên chỉ còn lại 3 điểm. Tuy không trọn vẹn, nhưng niềm vui mừng lễ Giáng Sinh năm nay thật thú vị và nhiều kỷ niệm. Thú vị là được đi cùng Giám Mục đến vùng sâu vùng xa dự lễ, được ngủ ngoài trời giá lạnh của mùa Noel.
Khởi đầu là thánh lễ lúc 7 giờ tối đêm 24.12 tại xã An Trung, huyện Kon Chro.
Sau thánh lễ chúng tôi ghé thăm nhà “các dì” và dùng cơm ở đó. Để việc kiểm tra “hộ khẩu, tạm trú” khỏi bị khó dễ, chúng tôi quyết định chọn phương án “lánh nạn” kiếm nơi tá túc qua đêm. Cách tốt nhất là ngủ trên xe là thượng sách. Thế là 2 xe chúng tôi trở ra kiếm nơi để ngủ qua đêm, xe Giám mục thì nằm tại nhà “các Dì” cách xã Yang Trung 3 km và xã An Trung 9 km. Hai xe đi vòng các con đường trong thị trấn, có bóng công an theo dõi và bám riết 2 xe chúng tôi, cuối cùng 1 xe đa rẽ hướng khác, xe công an đã bám theo xe đó, còn xe chúng tôi đã cắt đuôi được bóng công an tấp về mé của một bờ sông để tìm nơi ngủ luôn trên xe. Vì sự an toàn của Giám Mục, nên chúng tôi phải sử dụng nhiều phương án, cuối cùng ý Chúa nhiệm mầu. Xe đã tách khỏi bóng công an là xe chúng tôi, có bốn người, người nằm ngủ cuối xe là Giám Mục. Chúng tôi hộ tống Ngài, nên rất lo cho sự an toàn của Ngài, phải canh để Ngài ngủ, lỡ “bọn xấu” xịt thuốc mê để bắt thì làm sao đây. Vì thế 3 chúng tôi nớm nớp lo sợ, cùng thay nhau canh để Ngài ngủ, mai có sức mà làm tiếp mấy lễ.
Nửa đêm, trong khi Giám mục đang ngủ trên xe bên cạnh bờ sông thì có tiếng khóc thất thanh từ giữa dòng sông vọng lên, tôi và bạn tôi tìm cách xem chuyện gì ở đó. Hai người cầm đèn pin mờ như đi bắt cá trong đêm khuya tìm đến nơi có tiếng khóc, một người ở lại để canh Giám mục ngủ. Tìm mãi mới có một lối nhỏ những tảng đá gập gềnh dẫn đến chỗ có tiếng khóc, một tảng đá lớn nằm giữa con sông. Đến gần, chúng tôi thấy một cô bé khoảng 15-16 tuổi, khóc sướt mướt, càng hỏi sự việc, cô bé càng khóc. Nhưng gặng hỏi mãi, cô bé mới cho chúng tôi biết là cô bé đang học lớp 10, do bị điểm kém, nên bị mẹ mắng, buồn quá nên muốn tự vẩn. Đã mấy đêm liền cô bé đã ra đây, nhưng chưa thực hiện được cuộc tự tử. Cô bé nói : “Có thể đây là đêm cuối cùng trên cõi đời này của cháu!” Rồi cô bé khóc tiếp. Tôi thuyết phục mãi, nhưng xem ra cháu cũng không nguôi ngoai. Cuối cùng, với lòng tin, tôi bạo hỏi: “Cháu có biết đêm nay là đêm gì không?” Cháu bảo không biết. Và tôi nói : “Đêm nay là đêm mà Chúa Trời giáng trần, Chúa làm người vì nhân trần, vì tội lỗi chúng ta, Chúa đến để cứu loài người, trong đó có chú và cháu”. Và tôi cho cô bé biết là tôi ở trên thành phố Pleiku, nhưng đến đây với Đức Cha để dâng lễ cho bà con ở đây. Khi nghe đến từ Đức Cha, mắt cháu bé sáng lên, cháu gặng hỏi, thật hả chú. Và cháu bảo cháu cũng là người có đạo từ Miền Bắc vào, nhưng gia đình đã bỏ đạo từ lâu rồi, vì đâu có nơi để đi lễ? Và như Chúa thúc đẩy, cô bé thét lên, Cháu tội lỗi quá, Cháu muốn gặp Đức Cha để xưng tội. 2 chúng tôi chỉ về phía bờ, nơi có xe đậu, cháu vội vã đi thật nhanh, nhưng không may bị trật chân ngã xuống bờ đá bị đá chém toác chân, máu chảy đầm đìa. Chúng tôi cố gắng cấp cứu cho cháu, nhưng không thể cầm máu, nên sơ cứu vội rồi đưa cháu đến trung tâm y tế huyện. Đức Giám Mục tỉnh thức khi chúng tôi đưa cháu đến xe ôtô, và Ngài cùng đưa cháu đi cấp cứu giữa đêm khuya khoảng 2 giờ sáng. Trên xe Đức Giám mục đã giải tội cho Cháu; và máu ra nhiều quá cháu bé đã ngất đi. Sau khi đến bệnh viện, Cháu được một bác sĩ Công Giáo làm việc tại đây cầm máu và may lại chỗ thịt bị toác. Sau đó cháu tỉnh và cháu rất hạnh phúc vì có Giám Mục bên cạnh, được hoà giải với Chúa ngay trong đêm Chúa Giáng Sinh. Sáng hôm sau, Bố Mẹ cháu cũng rất xúc động khi biết con mình ở trong bệnh viện, được cứu thoát tai nạn hiểm nghèo và nhất là được cứu thoát tinh thần hoảng loạn của cô bé và cô bé đã tìm lại được bình an.Tôi nghĩ mãi, ý Chúa nhiệm mầu, nếu không có cuộc “chạy trốn” của Giám Mục và Giám mục phải ngủ bờ sông, thì một linh hồn đã hư mất. Và tôi lại nghĩ biết bao con người đang sống trong bóng tối, của sự dữ muốn đi tìm hạnh phúc sống cho ra người vẫn còn đây đó rất nhiều đây đó mà Chúa chưa đến với họ.
Phải nói rằng đêm Giáng Sinh 2010 là đêm đáng nhớ, Đêm Hồng phúc cho nhân loại mà cách cụ thể là cô bé này và gia đình cô bé này. Càng ngẫm nghĩ, càng thấy nhân loại cần ơn cứu độ thế nào? Chúa vẫn thực thi những điều trọng đại cho nhân loại và cho mỗi người cụ thể nơi mỗi người.
Quay lại việc đánh lừa xe Giám Mục ở lại, công an kiểm tra không thấy Giám Mục thì lục soát nhà “các Dì”, 3 em học sinh trung học dân tộc cùng đi với Đức Cha chưa làm Chứng Minh Nhân Dân đã bị trục xuất ra khỏi nhà, các em rất lo sợ, nhưng rồi mấy gia đình Công Giáo xa đó được điều động xe máy đến chở các em đi ngủ tạm trong đêm khuya. Nhưng các em vẫn không ngủ được. Sợ suốt đêm.Hình ảnh Đức Giám Mục Micae Hoàng Đức oanh, ngài là vị Giám mục mà đã đi ngủ bờ sông, để được đến dâng lễ với con chiên của mình ở vùng sâu xa. Và tôi nghĩ 25 Giám mục trên Nước Việt Nam này chắc đêm Giáng Sinh làm ở Nhà Thờ Chính Toà hay một nhà thờ lớn nào đó. Chỉ có Giám mục Kon Tum làm lễ ở mái hiên nhà giáo dân và ngủ bờ sông như thế. Thật đáng nể phục…
Và càng nghĩ về những người tháp tùng Đức Cha bị trục xuất giữa đêm khuya Noel 24.12.2010, và Giám Mục ngủ bờ sông. Tôi càng thấm thía mầu nhiệm Chúa Giáng Sinh giữa đồng vắng, không “ai tiếp đón người nhà của mình” để Giám Mục và đoàn tháp tùng của Ngài ngủ giữa trời khuya lạnh giá.
Và rồi, vì mệt tôi thiếp đi một lúc trong tấm chăn ngủ trên xe, sáng dậy sờ tay trên mặt tấm chăn đắp, có một lớp sương mỏng đọng trên đó… Tạ ơn Chúa, cho con cảm nhận được cái rét đêm đông của Con Chúa Giáng trần.
Sáng hôm sau Giám mục đi dâng lễ ở Yang Trung, huyện Kon Cro, cách bờ sông ngủ qua đêm hơn 10 km. Sau thánh lễ Ngài ghè thăm một vài nhà giáo dân, trong đó có nhà của cháu Bé hôm qua bị “tai nạn”, gia đình cô bé rất vui mừng.Tại Sơn Lang, như chương trình là 10 giờ sẽ có thánh lễ, nhưng chính quyền không cho tập trung gần 40 gia đình để dâng lễ, vị cán bộ xã nói: “Giám mục có quyền làm lễ, nhưng mỗi nhà 1 lễ, mỗi lễ không quá 1 tiếng đồng hồ”. Giám mục đã không đến dâng lễ với điều kiện này.
Chiều đến Ngài vượt qua hơn 200 km để dâng lễ ở ia Lâu, huyện Chư Prông, với 6 xe ôtô hộ tống. Rất nhiềm công an chìm nổi theo dõi, ghi số xe và bố ráp, nhưng sau đó không có chuyện gì khó dễ.
Tạ ơn Chúa! Một Mùa Giáng Sinh bình an trong tâm hồn, nhưng thể xác luôn lo sợ trong một xã hội “quá nhiều sự dữ”.
No comments:
Post a Comment