Friday, December 24, 2010
Kiều nữ và “bản án” cuộc đời
Cali Today News – Nhiều người đẹp muốn làm giàu bằng con đường tắt và hậu quả cũng lắm bi thương như câu chuyện dưới đây từ trong nước…
Một thủa tìm trai chốn vũ trường để thỏa mãn cơn dục vọng giờ là những "cuốc chạy sô" kiếm tiền tiêu xài. Trong những cuộc vui chớp nhoáng cùng khách “mua hoa”, Kiều Lan xót xa cho phận đời trót ham kiếm tiền nhanh chóng. Trong hồi ức đang nhàu nát với những vết gạch ngang, gạch dọc, méo mó giữa bước đường đời thăng trầm, mỗi khi nhắc lại Kiều Lan không cầm được nước mắt. Chưa bao giờ Kiều Lan lại có thể nghĩ đến số phận trớ trêu của mình khi đã dính phải hai từ “đại gia” đến vậy.
Vòng xoáy cuộc đời
Kiều Lan nuối tiếc và xót xa cho phận đời trót ham chốn giàu sang, vướng bụi trần còn quá sớm. Nhưng mỗi lúc nghĩ đến cảnh không có tiền tiêu xài, lại lỡ miệng nói với bạn bè và mọi người về câu chuyện được một gia đình giàu có nhận làm con nuôi nên cô không muốn khi mọi người thấy mình trong tình cảnh thực tại sẽ khinh bỉ. Từ sâu thẳm, cô lo sợ và đau đáu những nghĩ suy.
Một lần tình cờ ở chốn vũ trường, cô lân la làm quen với mấy “chân dài” đến đây “dụ hàng” và khấp khởi mừng thầm khi đã tìm được cho mình lối thoát giải quyết vấn đề túi tiền đang vơi dần. Kiều Lan đã chọn cho mình một ngã rẽ mà cô chưa bao giờ đoán định, hình thành trong tư tưởng, hành nghề mại dâm. Mà nếu nói toạc như trong giới “cùng nghề” thì: "Gọi là cave cho nó sang”!.
Thay vì trước đây, mỗi lần đến với những chai rượu ngoại, là sau đó dẫn trai về đến nhà nghỉ, khách sạn để thỏa mãn ham muốn thì nay cô gạt phăng tất cả, sẵn sàng hạ mình để làm một con “gái điếm”.
“Lúc đầu vì sĩ diện em cũng không dám gạ gẫm đám con trai nhưng khi sự trợ cấp của “đại gia” trước đây không còn, em phải cắn răng chấp nhận hết. Lúc đó, em chỉ biết miễn sao mình kiếm thật nhiều tiền. Có vốn, em sẽ quyết dứt bỏ tất để tìm một nghề nào đó hướng thiện”- Kiều Lan nói.
Với nhan sắc cũng khá đẫy đà, nước da bánh mật, nhìn ưa mắt nên Kiều Lan biết lợi thế của mình, cô không chọn cho mình lối “hành nghề” theo kiểu son phấn lòe loẹt, sặc mùi nước hoa rẻ tiền, giày cao, áo khoe dây hở ngực…mà khoác lên mình bộ mặt gái nhà lành, kiểu ăn mặt đậm chất dân dã để các “con mồi” dễ bị đánh lừa.
Kiều Lan bật mí: “Thời buổi này, đám con trai không thích các cô gái điếm sành điệu, mà cái họ cần là là những cô gái chân chất thôn quê, kinh nghiệm qua những cuộc tình trường cùng trai thời mặn nồng trong chốn ăn chơi cho em kinh nghiệm đó”.
Vị khách đầu tiên của Kiều Lan là gã trai độ ngoài 20 tuổi, đầu xanh tóc đỏ tình cờ cô “bắt” được trong vũ trường. Theo sự truyền đạt của các “đồng nghiệp”, cô giả vờ tỏ vẻ e ấp, giọng lí nhí: “Em cũng đang cần tiền tiêu nên mới chịu theo anh chơi vui vậy thôi. Nếu đồng ý “tàu nhanh” 5 chai (500.000 đồng), còn “tàu chậm 1 củ béo (1 triệu đồng)”.
Gã trai sành điệu như chết điếng khi thấy vẻ đẹp mặn mà của cô gái đứng đối diện, không cần thương thảo giá cả, nháy ánh mắt, cả hai cùng leo lên taxi đậu trước cổng vũ trường tìm “bãi đáp”.
Sau “cuốc” hàng đầu tiên đầu xuôi thành công, được 1 triệu, thêm tiền bo, Kiều Lan càng “phát huy” và tận dụng khai thác “vốn tự có” một cách tối đa. Vì thế, danh bạ điện thoại của cô ngày càng dài thêm, các cuộc điện thoại của khách chuông réo liên hồi. Trong những kẻ hám sắc đến và đi, có những người đáng bậc tuổi cha mình nhưng cô vẫn cắn răng phục vụ, cô lao vào kiếm tiền như một con thiêu thân.
Mỗi tháng đều đặn, cô chỉ cần “đêm cày ngày ngủ”, “tút” thêm chút nhan sắc vẫn có hàng chục triệu đút túi. “Anh thấy tiền kiếm dễ dàng như vậy có thích không? biết rằng đôi lúc em cảm nhận được sự bạc bẽo của kiếp “bướm đêm” nhưng vì còn tương lai, vì gia đình nên em không sợ gì cả, chấp nhận tất cả. Làm gái điếm cũng nhục lắm, đôi khi bị khách “quất ngựa truy phong”, và giở đầy trò chơi khiêu dâm, biến em thành con vật không hơn không kém, phục vụ nhu cầu thể xác. Mặc! miễn là có tiền”.
Đồng tiền Kiều Lan kiếm được quá dễ dàng cũng như thời được “đại gia” thủa nào bao cấp, khiến bao ý định rời chốn ăn chơi của cô cũng dần tan biến, cô vướng vào vòng xoáy khác: Nghiện ngập.
Giọt nước mắt muộn màng
Những cuộc tình hành xác ấy, Kiều Lan được một số “con nghiện” dụ dỗ, mời cô chơi “hàng trắng”. Trước đây, đã từng cắn thuốc lắc nhưng giờ Kiều Lan mới hiểu thế nào được ma lực và sức hút cuồng dại mà chất bột màu trắng mang đến. Thử để biết và cô không ngờ mình đã nghiện ngập từ lúc nào không hay.
Bao nhiêu tiền kiếm được nhờ thể xác cũng bị cô ném vào khói thuốc trắng. Đến khi “hàng trắng” không còn đủ “nhiệt” để thõa mãn cơn nghiện, Kiều Lan tìm đến một thứ thuốc khác: Ma túy. Cô vùi mình, đắm chìm trong những mũi kim tiêm.Thế nhưng, cũng vì quá vùi mình vào chốn ăn chơi nên Kiều Lan phải trả giá. Cô rơi vào vòng lao lý khi bị công an trong một lần truy quét, bắt giữ. Kiều Lan nhận mức án 1,5 năm.
“Nhiều đêm ở trong trại, em đã khóc, giọt nước mắt muộn màng ấy nhỏ lệ mỗi khi nghĩ đến hành động dại dột của mình”- cô cay đắng nhớ lại.
Kiều Lan khi đứng trước vòng xoáy cuộc đời, bản năng lương tri trong con người của cô cũng dần thức tỉnh. Ngày vào tù, cô được mẹ khăn gói từ quê, đi hàng trăm cây số đến thăm, nhìn cô ứa nước mắt, bà quỵ xuống vì thấy con gái mình bao năm qua xa nhà giờ đến nông nỗi này. Mẹ khóc, cô cũng nhìn thấy điều đó nhưng Kiều Lan chỉ im lặng, đôi mắt vô hồn nhìn trống không. Trong tâm can của đứa con tội đồ, cô biết mình đã gieo nỗi đau tột cùng trên đôi vài mềm yếu của mẹ, cha.
Trong trại, những lúc rảnh rỗi Kiều Lan lại lấy giấy bút ra lén lút viết nhật ký. Không ai biết cô viết gì, chỉ thấy thỉnh thoảng bất chợt cô dừng bút và che giấu cặp mắt đỏ hoe.
Giữa không gian hiu quạnh mỗi đêm về, chưa bao giờ Kiều Lan yếu mềm như lúc trong trại. Đôi khi cô như một đứa trẻ con thèm một vòng tay âu yếm của mẹ và lời động viên an ủi của cha. Cô đã khóc vì phải trả giá cho sự lầm lỡ ngây ngô, khóc cho chính hoàn cảnh nghèo khó, hẩm hiu và ước vọng “đổi đời” đã dẫn cô đến con đường tù tội.
“Bản án” cuộc đời
Kiều Lan bảo, chính trong khoảng thời gian ở tù, cô đã dần nhận thức, tỉnh ngộ ra những giá trị của cuộc đời. Bởi hơn ai hết, cô hiểu rằng: Cơ hội để làm người hoàn lương phải qua những giai đoạn đầy ải chông gai. Và, nếu muốn tiếp tục quay trở lại với xã hội thì chỉ còn một con đường là phấn đấu, tu chí, cải tạo tốt…
Ra tù, cầm tờ giấy mãn hạn trong tay, cô không dám trở về quê. Cô lang bạt khắp nơi tìm việc gì đó để làm, với mong muốn dứt bỏ quá khứ đầy tội lỗi và cô tự hứa sẽ làm lại cuộc đời, dẫu biết khó khăn và chấp nhận vượt qua bao đắng cay.
Và trên đường trường mưu sinh ấy, tai nạn lại không buông tha, khi cuộc đời của cô như một nốt lặng buồn. Trong một lần đến bệnh viện sau trận ốm thập tử nhất sinh, các bác sĩ thông báo cho cô tin sốc, cô bị nhiễm dương tính HIV.
“Em không còn tin vào tai mình, tất cả như sụp đổ. Em đau đớn và muốn tìm đến cái chết như một lối thoát nhưng nghĩ đến cha mẹ, em không muốn một lần nữa khiến mẹ cha thêm đau lòng, em muốn làm một điều gì đó có ích trước khi chôn vùi dưới đám cỏ rêu phong”.
Ngồi đối diện với tôi, Kiều Lan cố dứt từng tiếng qua hàng nước mắt đang từ từ lăn nhẹ trên đôi gò má: “Em nhớ ngày gói ghém đồ đạc ra đi, với mấy trăm ngàn đồng tiền lẻ được gom từ đám lợn non, mẹ em ngân ngấn lệ dặn dò: “Nhớ cẩn thận, mẹ muốn con phải làm gương để các em noi theo…”.
Và giờ mỗi khi nhắc đến lời dặn dò ấy, Kiều Lan cảm thấy tim mình nhói buốt.
Khi tôi đăng tải những dòng nhật ký này, Kiều Lan chỉ một ước muốn, cô hy vọng những ai lỡ sa chân, vướng bụi trần như mình sẽ nhận ra kết cục bi thảm khi lao vào các cuộc vui quá đà.
***
Ngoài trời mưa rơi tầm tã. Kiều Lan bước liêu xiêu trong màn mưa xám xịt...
Theo Giang Uyên/ Bưu Điện Việt Nam
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment