Bộ phim “Sự thật về Hồ Chí Minh” của Phong trào đòi lại tên Sài Gòn thực hiện được phát hành hơn 1 năm trước đây đã dần dần theo các phương tiện truyền thông đi vào từng ngõ ngách gia đình người Việt Nam từ hải ngoại đến trong nước. Bộ phim đánh động tâm thức người dân Việt đã 2/3 thế kỷ nay được sống trong vòng hào quang “Đảng ta là đạo đức, là văn minh” và “Tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh” với mọi phương tiện và phương pháp tuyền truyền của đảng CSVN.
2/3 thế kỷ đã qua, các đợt sóng tuyên truyền một chiều đã dần dần bào mòn khả năng phản ứng trong nhận thức của mỗi người dân, dần biến người dân như một cỗ máy chỉ biết nạp thông tin một chiều.
Bỗng nhiên, thông tin từ Internet đã làm đảo lộn mớ thông tin được đảng sắp xếp hết sức công phu và lớp lang trong vỏ não mỗi người, tạo ra những xung động mãnh liệt và có nguy cơ nhận thức lại mạnh mẽ.
Và khi đó, thật, giả, đen, trắng… được phơi bày, đây là tử huyệt của chính sách ngu dân và dối trá. Trước tình hình nguy ngập, sau khi lờ đi không được, bộ máy của “đảng ta” đã được khởi động để chống lại xu hướng “nhận thức lại” của toàn dân.
Bài viết trên Thông Tấn xã Việt Nam nhan đề “Bác bỏ bộ phim xuyên tạc về Chủ tịch Hồ Chí Minh” của người được mang danh hiệu đạo diễn – NSND Đào Trọng Khánh và tất cả các báo được lệnh đồng loạt đăng lại ngày hôm nay, đã phản ánh sự hoảng hốt của hệ thống tuyên truyền của ĐCSVN.
Cả bài viết nhằm “bác bỏ…” nhưng ông đạo diễn, “Nghệ sĩ nhân dân” này không hề đưa ra dẫn chứng nào có giá trị lịch sử hay tư liệu lịch sử để bác bỏ được chi tiết nào trong bộ phim tài liệu này ngoài vài câu bình luận về cách làm phim, sự “khôn khéo” của tác giả bộ phim tài liệu “Sự thật về Hồ Chí Minh”…
Bài viết của ông “nghệ sĩ nhân dân” Đào Trọng Khánh – Thật ra phải gọi là nghệ sĩ của đảng mới đúng – đã không đưa ra được một chút chứng cứ, tư liệu lịch sử nào nhưng lớn tiếng quy kết, kết luận rất trời ơi là “sự thật lịch sử không phải là như vậy” (Sic) chắc còn ghê gớm hơn? và đưa ra những lời rất… ngô nghê chẳng ăn nhập vào đâu với việc bác bỏ như “Những nỗ lực và sáng tạo, những phấn đấu không ngừng cho sự tiến bộ, đem lại tự do, hạnh phúc cho nhân loại, là những điều cơ bản từ những bước đi thần kỳ của lịch sử trên tình thần nhân văn cao cả, trong đó có sự hy sinh không tiếc thân của những nhà cách mạng trên toàn thế giới”. Hoặc là “Sự hằn học, vu cáo và xuyên tạc lịch sử là biểu hiện của sự thoái hóa về nhân cách, ngược dòng với chiều tiến hóa và sự thăng tiến tinh thần của nhân loại, tự trói buộc và đánh mất Cội nguồn”…
Tất cả chỉ là những lời kết tội vu vơ, chẳng có căn cứ nào. Đọc mấy lời này của ông nghệ sĩ nhân dân chẳng khác nào nghe tiếng chửi của bà già mất gà ngoài chợ.
Cũng ở đó, ông Đào Trọng Khánh đã nói lên sự “độ lượng” của nhà nước CS Việt Nam: “Sự vu cáo có thể trầm trọng hơn nếu họ phải đối chứng với cơ quan luật pháp ở bất cứ nước nào, đó là trường hợp của Vũ Thư Hiên, Nguyễn Minh Cầm, Bùi Tín trong chuyện bà Nông Thị Xuân. Người ta không làm bởi không muốn làm buồn lòng những người đã khuất, kể cả cụ Vũ Đình Huỳnh là thân sinh ra nhà văn Vũ Thư Hiên”. (Ngay tên ông Nguyễn Minh Cần, từng là Phó chủ tịch UB Hành Chánh TP Hà Nội cũng viết sai).
Thật ra, ai cũng biết nhà nước CSVN đã “độ lượng và khoan hồng, ưu ái” thế nào đối với những ai có ý tưởng nghi ngờ những điều đảng đã đóng cột cho nhân dân và nếu có nguy cơ làm vỡ lở những điều đảng muốn giấu kín.
Hỡi ôi!
Đảng ta đang khủng hoảng toàn diện mọi mặt như: Tư tưởng Lý luận, Đường lối, Lãnh tụ… chỉ còn bám víu vào chiếc phao cuối cùng mới được chế tạo gấp rút nhằm cứu khỏi bị nhấn chìm là hình tượng, tư tưởng và đạo đức Hồ Chí Minh.
Nếu các quý vị cố tính đánh chìm mất cái phao bám víu cuối cùng này của đảng, thì đảng ta tìm con đường sống nào đây?
Bộ phim “Sự thật về Hồ Chí Minh” nói gì mà đảng ta hốt hoảng như thế? Thử xem vài đoạn nó ra sao:
No comments:
Post a Comment